THÀNH PHỐ KHÓC VÌ ĐÂU
Những cơn mưa rào gợi nhớ Sài Gòn Giọt rơi rơi con phố dài nức nở Sài Gòn ơi, em thương từng nhịp thở Đất trở mình nghe vắng lặng trời xa Hàng cây buồn lặng lẽ đứng co ro Sợi tình nghiêng làm sao cho khỏi ướt Đến bên đời mang trái tim rất thực Rồi cũng bay theo sương khói nhạt nhòa Đợi chiều trôi nhặt vội cánh hoa xưa Em cúi mặt nghe mùa về rất lạ Thoáng tiếng cười níu nhịp chân hối hả Có còn không vòng tay gọi ngày lên Sài Gòn ơi! Nỗi nhớ bỗng thành tên Em phút chốc ngỡ ngày xưa trở lại Đường còn xa cơn mưa còn ngần ngại Nghĩ ngợi gì mà không nói, trái tim ơi! Cơn mưa gần trong nỗi nhớ xa xôi Em gọi mãi tiếng mình vang vọng lại Mà dòng đời cứ vô tình chẳng đợi Mái hiên buồn có giữ được tình nhau Những ngậm ngùi xin gởi lại phía sau Đôi mắt ấy phương trời nào cách biệt Mưa vẫn rơi dẫu lòng người lỗi hẹn Xa vắng rồi, thành phố khóc vì đâu?!
Phan Ðình Ngọc Cẩm
|