MÊ ANH

Bích Xuân

 

Mấy hôm nay, tự nhiên trời trở gió bấc, ngấm ngầm tạt vào phòng lạnh buốt. Lộc mặc bộ đồ ngủ màu xanh dương non đã cũ, toát ra nét xanh xao hốc hác. Lộc đến bên cửa sổ, vén màn nhìn xuống đường. Chưa tới 7 giờ tối đường phố vắng ngắt, không thấy có bóng người qua lại. Buổi chiều êm đềm, yên tĩnh một cách sâu xa như nhìn thấu nỗi buồn của mình. Bầu trời xâm xẩm làm sáng lên những bông hồng rực rỡ trong các lùm cỏ rậm. Mây rải rác trên bầu trời. Làn hơi ẩm tụ dưới mặt đất xông lên. Cơn gió lạnh xa xôi, từ phương trời âm u nào đang hụt hơi vẳng tới quệt vào mặt Lộc. Chiếc lá rơi lơ lửng xuống thảm cỏ, trên những con đường bằng nhẵn bụi mặt đất. Con chim bồ câu chiều vỗ cánh bay, từ nóc nhà bên cạnh sà xuống vạt cỏ xước, rồi lại đập tung cánh bay lượn vòng, chập chờn như một cánh bướm đen, kéo theo những cọng cỏ rối. Gió lạnh cứ ào ạt, tạt vào những đám lá màu diệp lục, đung đưa giữa đám hoa màu sắc nhợt, tạo thành tiếng động trầm đục. Trong buổi chiều tàn man dại, như một thứ rượu thấm vào huyết mạch. Lưng Lộc xông lên hơi ấm mùi rượu, nữa như êm ái, nữa như say mê giữa lòai cỏ dại mọc trong miền đất lạ, gợi cho Lộc cái cảm giác bồn chồn, tiếc nuối, khiến Lộc mệt nhọc với những vật vã, vò xé tâm can.

Lộc quay vào phòng tắm, nhìn mình trong gương dưới ánh đèn vàng mờ bạc nhược, đôi mắt Lộc mơ màng xa xăm, vừa buồn phiền, vừa như phiêu lãng no nê ẩn ngụ trong tâm hồn cuồng dại.ŽMái tóc Lộc đã bạc khá nhiều. Lộc đưa tay vuốt chùm tóc điểm bạc, khều giấu nó dưới lọn tóc, có vài sợi hung rơi trên vai.ŽŽLộc lảm nhảm: Gớm ! năm mươi lăm tuổi đã xác xơ !

Có tiếng máy xe trước nhà rồi tắt, Lộc nghe tiếng mở cửa biết là vợ con đi đâu về. Lộc ngạc nhiên, một mình con gái bước vô nhà. Lộc hỏi : « Mẹ con đâu ? » Nam Giao lén nhìn Lộc nói : « Dạ thưa, má đến nhà chị Nam Qui. Má nói con và ba ăn cơm trước. Má ăn cơm bên nhà chị Nam Qui ».

Lộc nghe con gái nói chàng làm thinh, vội đi vào phòng mình. Nằm gác tay lên trán suy nghĩ chờ vợ về. Chà ! chắc nghe ai nói gì nữa đây, nên Lan (vợ Lộc) mới đến thẳng nhà con gái lớn để hỏi ý. Ba mươi năm sống với Lan có 2 cô con gái, cô gái lớn 28 tuổi là Nam Qui đã có chồng, kế là Nam Giao 25 tuổi đang ở với vợ chồng Lộc. Hai con gái đều có công ăn việc làm khá, cả vợ chồng Lộc cũng còn đi làm, nên có đời sống rất tiện nghi sung túc .

Mấy tháng nay vợ chồng Lộc cải vã thường luôn. Vợ Lộc hạch hỏi cự nự chồng về việc chàng có đào nhí. Mấy cô bạn thân của Lan trông thấy Lộc đưa cô đào khỏang 29, 30 tuổi đi phố, tay Lộc nắm tay đứa bé trai 5 tuổi đi bên cạnh. Nghe Lan hạch hỏi Lộc cau mày, gắt : « Em nghe chuyện Tề Thiên không hà ! Bạn em cà chớn hết sức. Họ muốn phá gia đình mình đó. Vợ con gia đình anh mới là số một mà thôi ». Nói rồi Lộc ôm hôn vợ thì thào: «Càng ngày em càng mặn mà trẻ trung, hiếm ai được như em. Mấy thằng bạn nói anh tốt số, nên được vợ hiền con ngoan, nhà cửa lúc nào cũng ngăn nắp sạch sẽ». Lan nghe chồng nói mùi lỗ tai thầm nghĩ : Chồng mình hào hoa hồi nào đến giờ, đợi đâu đến bây giờ mới có bồ nhí ! Ổng trên 50 rồi còn gì…Tại mình thiếu tự tin nên ghen bóng ghen gió đó thôi. Đàn ông yêu thấy gì về người mình yêu cũng đẹp, cũng xinh. Mình trên bốn mươi lăm rồi, cái tuổi mà làn da và gương mặt đều cũ, vậy mà Lộc nói mình còn nét trẻ là Lộc còn yêu mình ! Nghĩ vậy Lan cảm thấy dễ chịu .

Sáng thứ sáu Lộc đi làm, buổi trưa Lộc điện thọai cho vợ :« Sáng nay công ty gởi anh xuống Nice một ngày, để giải quyết số công việc. Tối mai em ra phi trường Orly đón anh, lúc 22 giờ máy bay KL vol số 407. Hôn em và con. Nhớ đón anh nha…» Lan nói : « Anh cứ yên tâm, tối mai em và con sẽ đi đón anh».

Lan rất hài lòng về chồng, nàng cảm thấy chung quanh rực rỡ đáng yêu lạ. Chồng nàng một mực vẫn yêu thương vợ con, Lan thấy mình thật hạnh phúc, mặc dầu Lộc thường xuyên vắng nhà luôn, Lan tự an ủi vì công việc làm của chàng mà! Mỗi lần đi xa về, Lộc không quên có quà cho hai mẹ con nàng, làm nàng rất xúc động, quên đi cảnh đơn đơn độc và bực bội chán nản ấy .

Hai mẹ con chuẩn bị ra xe, thì chuông điện thoại reng. Lan bốc phôn bên kia đúng là giọng của Lộc, có vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất nồng nàn. Chồng nàng bao giờ lại chẳng thế ! Lộc nói : « Em yêu ! việc làm căng quá, tưởng dễ không ngờ giờ này vẫn chưa xong. Anh mệt qúa ! phải ngủ một giấc cho khỏe đã. Để em và con ở nhà anh chẳng yên tâm chút nào. Đổi lại chiều mai ra đón anh nhé !». Tự nhiên Lan có lại cảm giác chán nản, nàng chưa kịp hỏi thì Lộc vồn vã:« Em thân yêu, anh đang ở bên cạnh em mà…» Lan lại mềm lòng khi Lộc xuống giọng thì không có lý do gì Lan phải giận Lộc nữa .

Tối thứ hai Lộc mới về nhà. Lộc mua tặng vợ cái áo da, đứa con gái cái đồng hồ. Lộc nói cười pha trò với vợ con, mắt Lộc nhìn nàng thật tình thật hiền. Đố ai biết trong đôi mắt của anh ấy nghĩ gì ! Trong những giây phút này, Lan mong suốt đời còn lại, Lan vẫn sẽ nhìn thấy đôi mắt chồng lấp lánh thật tình, thật hiền như thế là vui vẻ cả nhà.

+++0+++

Nam Quy đưa mẹ ra cửa nói vói theo :

- Má đừng nói lại chuyện này với ba nghen ! Ba biết được ổng không tha con đâu. Má đừng khóc nữa nghe má…

Lan ra về vừa đi vừa chùi nước mắt, gật đầu để con gái yên lòng. Về đến nhà Lan mở cửa bước vô, thấy Lộc ngồi uống trà nghe nhạc, dáng điệu bình thản an nhiên, đôi mắt nhìn trần nhà, như mơ màng điều gì. Máu ghen Lan đùng đùng nổi dậy, quên hết những lời con gái dặn, nàng xổ ra một lô bí mật được bật mí :

- Nè, anh đừng hòng chối nữa nhé ! chính con Nam Quy nghe anh hỏi trong điện thọai : Con trai cưng của bố mẹ, mẹ con đâu rồi ? Trời ơi trời…

Lan ôm ngực ngồi xuống ghế. Lộc đến trước mặt Lan nhỏ nhẹ nhưng dứt khóat :

- Anh đâu có chối, anh gọi người bạn gặp thằng nhỏ bốc phôn. Quen biết với bố nó, anh nói vậy không được sao ? Em không thích, anh không nói như vậy nữa. Con Nam Qui nhiều chuyện quá ! .

Lan hét to :

- Rõ chối ! những facture ghi tòan là sách vở, áo quần con nít, còn rành rành đây nè ?

Lộc nói người bạn bận việc, nhờ Lộc mua dùm nhân ngày sinh nhật thằng con nhỏ. Lan gườm Lộc mắt đỏ hoe như sắp khóc :

- Không có đàn ông nào mà đi chợ dùm bạn, mua tòan thứ của con nít hết. Chỉ có con mình mới mua sắm như vậy thôi !

- Đi, anh đưa em đến nhà vợ chồng người bạn, có đứa con trai ấy mà gạn hỏi nhé !

Lan nhìn mặt Lộc thấy chắc chắn quá nên nàng hạ hỏa. Thế là chuyện đâu vào đó. Lời con gái dặn Lan khai tuốt luốt hết cho Lộc nghe, nghe xong Lộc giận cô con gái hết sức nó đang là quân sư cho mẹ nó. Con gái gì mà bản lĩnh như con trai, chẳng nết na thùy mị chút nào, có khi lại đanh đá nữa là đằng khác. Cũng tại mình khi xưa, đặt chi hai cái tên con gái là Nam Qui, Nam Giao…

Nam Giao em gái Nam Qui, đi làm về lái xe chạy thẳng đến nhà chị. Thấy chị, Nam Giao nói ngay không kịp thở. Tình cờ nàng chạy xe ngang qua đường Raspail nàng thấy xe Lộc đậu trước số nhà…định bụng nàng quay xe chạy lại nhìn có đúng thực xe ba mình không ? nhưng đường một chiều nàng phải đánh một vòng mới trở lại, thì bỗng thấy Lộc đi với một người đàn bà, tay đang bồng đứa bé trai… Má nghi ba có bồ là đúng, không phải mơ hồ nữa, ba đậu xe đàng kia để đánh lạc hướng. Không biết có nên nói má biết không ? Nam Qui nói : Ba có « mèo » thật rồi. Nam Qui dặn em không nên cho mẹ biết, để chị em mình điều tra kỹ lại đã. Cho mẹ biết, mẹ hỏi ba chối thì cũng vậy thôi .

Nam Giao từ nhà chị về, đã thấy mẹ làm cơm đâu đó đã xong.ŽMẹ nói chờ 15 phút nữa ba con về mình ăn cơm luôn con nhé ! Nam Giao chỉ biết dạ dạ chứ không dám nói gì. Mười lăm phút, rồi đến 30 phút, 45 phút…Hơn tiếng đồng hồ mà ba nàng vẫn chưa về. Nam Giao biết còn khuya ba mới về giờ này, nên giục mẹ ăn cơm. Lan bấm số điện thoại cầm tay của Lộc, nhưng gọi mãi không được, đành nghe lời con gái ngồi vào bàn ăn. Aên xong mà Lộc vẫn chưa về. Lan áy náy đứng ngồi không yên, chỉ sợ Lộc có chuyện gì. Nàng ngồi coi tivi chờ Lộc. Nam Giao thấy mẹ lo cho ba nàng như thế xót cả ruột gan, muốn nói toạt ra ba qua mặt mẹ cho rồi. Nhưng sợ mẹ buồn bực rồi nói lại với ba, chị em nàng hết đường theo dõi. Khuya lơ mà vẫn chưa thấy chồng về, Lan định gọi con ra nói chuyện cho qua giờ, nhưng lại sợ con gái cằn nhằn ông bố sống thiếu kỷ luật nên thôi.

Đang lơ mơ ngon giấc bỗng Nam Giao giựt mình, vì nghe tiếng khóc của mẹ, pha lẫn tiếng phân bua kể lể của ba nàng. Một lát sau, Nam Giao nghe tiếng cười khanh khách ậm ự, như có chất lửa của ngọn phong ba trong trái tim mẹ nàng. Chất lửa bạo liệt khát vọng, cần thiết cho con người tìm niềm vui sống, mà mẹ nàng đã từng thất vọng đến hy vọng, có lúc bị vùi lấp như tro bụi. Và mẹ cũng đã từng bùng nổ, giận dữ chán chường, quằn quại vì bị lãng quên trong bước chân gầy guộc bước đi từng bước, giữa đám cây đi tìm ba suốt những con phố dọc ngang, để rồi thất thểu trở về nhà, giữa đêm khuya như một bóng ma. Mẹ ôm Khắc khỏai u tối trong góc phòng, với nỗi buồn sau buổi sáng thức dậy. Vậy mà, trong giấc mơ của mẹ, luôn luôn vẫn là khuôn mặt rành rõi « tàn bạo »trong dáng vẻ nho nhã phóng đãng như thiêu đốt của ba. Ba nàng có cái gì mà quyến rũ…kỳ quái trong cuộc đời, mà hết người đàn bà này, đến đàn bà kia quay bọc chung quanh ! Cả mẹ nữa, ngay cả bây giờ, tình yêu mẹ đối với ba, vẫn thắm thiết nồng nàn, còn in đọng trên hai gò má, đang hằn vết son nhăn. Như vậy, ba có cả một đời vẻ vang trên chiến thắng. Nam Giao bị hút vào những xao động suy tư của mẹ, nên mất đi một phần vô giác trong tình yêu, với người bạn trai của mình, mặc dầu hiện nàng như đóa hoa trắng tươi, đang nở bung ra mùi hương làm mê mệt các vườn cây.

Nam Giao không hiểu mẹ mình một người đầy nghị lực, lý luận phân minh và khôn lanh cần mẫn trên mọi vấn đề. Chuyện gì nghe trái tai mẹ bắt bẻ lại ngay. Vậy mà, ba nói trên trời dưới biển mẹ lại tin ngay. Mẹ đối với ba rất có nghĩa có tình, nên đôi khi mất hết lý. Đôi khi nàng có ý trách ba thì mẹ lại bênh. Làm như quỉ tha ma bắt không cho mẹ thấy, không cho mẹ nghe vậy. Ba nói đi làm xa cả tháng mới về. Khoảnh khoắc ấy mẹ nàng ngồi thừ ra, gương mặt thất thần, ngơ ngẩn bâng khuâng, hờn nghẹn ứa tim. Mẹ ngồi chỉ thế thôi, tự an phận với nỗi trống trải của mình. Đến khi ba về thì nét mặt mẹ rạng rỡ, ửng lên màu hoa đào tươi thắm, như đang được chuyền sang cảm giác cho cánh hoa cuối mùa, đang để gió cuốn đi. Ba làm gì ở đâu ? mẹ gạn hỏi thì ba nói chính ba cũng chưa biết, sáng mai vào sở mới biết được. Thế là mẹ chịu đựng đợi chờ, trong những đêm trăng trong vắt, những đêm lạnh tái tê hy vọng ngày mai…Chuyện của ba như vậy mà mẹ còn bênh cho được. Tình yêu của mẹ khó cắt nghĩa quá! cứ lận đận tận tụy về nó mãi. Nhưng biết đâu đó, nhờ vậy mà tình yêu nó tồn tại !

Mẹ lấy ba mấy chục năm nay, mẹ không giao du với ai ngòai chồng con, chỉ biết đi làm, tối về chăm sóc chồng con, nhà cửa có nề nếp gia giáo. Mẹ nghĩ bằng cả tình yêu thương và sức lực của mình, để mọi thứ được tồn tại như nó đã từng có. Chuyện này cũng có nhưng còn khuya lắm mẹ ơi !

+++0+++

Nam Qui đã có chồng nhưng luôn lo nghĩ về mẹ và em, đó là bản tính của nàng, vì chuyện của mẹ nên lần này nàng phải tìm cho ra lẽ. Nam Qui đưa một số tiền, nhờ một người ở trong khu chung cư dò xét về ba nàng. Không bao lâu người hàng xóm cho biết, ba nàng thường hay lui tới ở trong căn nhà của người đàn bà kia. Nam Qui giận ba nàng ứa gan, đây không phải là lần đầu tiên, nàng chứng kiến cảnh mẹ ủ rũ, thức khuya dậy sớm chờ ba nàng, mà ngay từ lúc chị em nàng ba, bốn tuổi, mẹ phải đem con đến nhờ bà ngoại giữ, rồi vội vã chạy ra đường lấm bụi, rẻ phải sang trái, tấp nập xe người qua lại, với thần kinh như địa ngục, quanh quất lùng tình địch để bắt ghen. Hình ảnh ấy không bao giờ xa rời tâm trí Nam Giao. Hôm nay hai chị em nàng gần ba chục tuổi rồi, mà mẹ vẫn chưa được yên thân, ba nàng tính nào tật nấy vẫn còn lăng nhăng, làm mẹ nàng khổ sở triền miên. Nam Qui thấy mẹ như thấy áng mây mờ, không có ánh sáng mặt trời .

Hai chị em lái xe quanh khu chung cư để tìm xe Lộc, mãi hơn một giờ mới tìm thấy xe Lộc. Nam Qui nhảy ra xe, đi một vòng quanh xe Lộc, nhìn trước sau không thấy ai, nàng cúi xuống xì hai bánh xe trước, rồi ra sau xì luôn hai bánh sau. Chưa đã giận, nàng bẻ luôn kính chiếu hậu bên trái cho bỏ ghét. Phá xong bảo em lái xe chạy về nhà.

Mới bảy giờ sáng. Nam Qui nghe mẹ gọi điện thọai kể lể, khi hôm ba đi ăn cơm khách ở nhà người bạn, bị đám du côn mất dạy nào đó, xì hết 4 bánh xe, bẻ gãy luôn kính chiếu hậu. Khu vực nào mà du côn quá vậy không biết ! Sáng nay ba phải nghỉ việc, mẹ đã đưa tiền cho ba đi sửa xe rồi. Nam Qui nghe mẹ nói làm bộ ngạc nhiên kêu trời một tiếng rồi nói : « Sắp đến giờ con đi làm, mẹ chờ tối con về nói tiếp…» Ba nói dối mà mẹ tin. Tùy mẹ nhé ! nếu mẹ cảm thấy còn hạnh phúc còn chờ đợi được, thì đành chịu vậy…

Nhưng khi nhìn thấy mẹ khóc, Nam Qui chịu không nổi. Nam Qui giận Lộc lắm, nhưng không dám nói với mẹ, ba đã có tình nhân, sợ mẹ thêm buồn tủi. Nam Qui nói với mẹ phải cứng rắn, tỏ thái độ phản ứng…đọan tuyệt với ba. Lan thấy con gái lớn tức giận, hằn học với Lộc nên Lan gật đầu lia lịa. Nam Qui thấy mẹ gật đầu, nhưng không dứt khoát cho lắm ! Trước khi chào mẹ để ra xe nàng nói lớn : Không thể mãi vậy được ! Nam Qui đến thẳng hãng làm của em. Gặp em ngay ở trong phòng ăn trưa. Nam Giao ăn qua loa với em vài miếng rồi nói ngay: Nếu tối nay ba không về, em phải đi tìm ba và làm như vậy…như vậy ! .

Ngay tối hôm đó Nam Giao không thấy Lộc về, nàng lén ra đường lấy xe dọt đến nhà tình nhân của Lộc. Ba nàng tìm chỗ khác để xe, nhưng không xa con đường cũ bao nhiêu, nên Nam Giao cũng dễ tìm thấy. Vừa trông thấy xe Lộc, Nam Giao chẳng cần chần chừ do dự, bắt chước chị đến bẻ hai kính chiếu hậu hai bên, xì 4 bánh xe, tiện tay bẻ cây « ăn teng» trên mui để làm…kỷ niệm. Lần này là Lộc «trúng mánh» lớn. Sáng hôm sau hai chị em Nam Giao không nghe mẹ nàng nói gì về vụ xì lốp, bẻ kính, như vậy ba nàng dấu nhẹm chuyện đêm qua, âm thầm tự mình đi sửa xe.

Sau hai lần bị phá xe, Lộc nghi là hai con nhúng tay vào vụ này nên càng vắng nhà nhiều hơn, cố tình chọc tức hai hai con. Lần này thì hai chị em nhất quyết bắt tại trận ông bố ăn vụng cho bỏ ghét !

Hai chị em Nam Giao nằm trong xe, gần ngôi nhà tình nhân của ông bố. Rình hai đêm liên tiếp mà không thấy ông bố đâu. Gần hai giờ khuya Nam Qui thấm mệt bảo em về. Bỗng thấy xe Lộc chạy ngang qua, rồi ngưng lại đậu bên hông nhà người tình nhân. Ba nàng bước xuống xe, vòng ra sau bế đứa con trai, người đàn bà cũng bước ra khỏi xe. Lập tức hai chị em Nam Qui cùng nhảy vọt ra khỏi xe, chạy đến trước mặt Lộc. Lộc hỏang hốt khi nhìn thấy hai cô con gái, ở đâu lù lù xuất hiện. Cô em cầm sẵn máy ảnh trong tay, đưa lên chụp lia lịa. Cô chị đứng trước mặt bố nói lớn : « Ba hết chối nhé! » Người đàn bà đi bên cạnh Lộc bối rối sợ hãi, đứng nép bên cánh tay Lộc. Lộc vội la con gái :

- Đây là vợ con của người ta, nhờ ba đưa dùm về, các con làm gì kỳ vậy ? Chồng người ta đang ở trong nhà kia kìa, không tin con vào đó mà hỏi .

Lộc nghe đứa con gái lớn hét :

- Không vào nhà ai cả. Con chỉ muốn ba về nhà mình thôi. Ba vẫn còn nhẫn tâm lừa dối má, để có con với người đàn bà khác. Còn bà kia, bà biết bố tôi có vợ mà còn giựt chồng người ta à! Nhà bà bị động rồi nhé !

Người đàn bà nghe Nam Qui hét, vội dành lại đứa con trên Lộc, vừa đi như chạy vừa lẩm bẩm: Bố cô chỉ cho mẹ con tôi quá giang xe thôi…Hai chị em Nam Giao nhìn ông bố, đang sượng sùng đứng trơ trơ, mặt hầm hầm không nói lời nào, vội quay bỏ đi lại xe mình vọt chạy cái vù. Hai chị em Nam Qui nhìn xe ông bố mất hút sau ngã rẽ, rồi mới leo lên xe mình. Về nhà một tiếng đồng hồ nàng nghe tiếng xe Lộc về. Nam Giao nghe tiếng chân mẹ ra mở cửa.

Bảy giờ sáng hôm sau. Nam Giao nhảy ra khỏi phòng ngủ, đã thấy ba mẹ ngồi uống cà phê ở phòng khách. Nét mặt mẹ nàng tươi rói, còn ba thì hốc hác đang chìm đắm trong suy tư. Mất ngủ là cái chắc ! Thấy con gái, Lộc bảo ra ăn sáng với bố mẹ đang chờ. Chà ! chuyện lạ bốn phương, có bao giờ buổi sáng mà nàng thấy có mặt ba đâu, đừng nói gì có chuyện dậy sớm chờ con gái ăn sáng ! Bị động rồi rồi nên ba mới « ga lăng» hai mẹ con đến thế ! Kệ, miễn mẹ vui, không rơi nước mắt nữa là được.

Phần Lộc sáng nay không nghe vợ cằn nhằn chuyện gì, biết hai con dấu nhẹm chuyện đêm hôm qua. Té ra thủ phạm đập kiếng, xì bánh xe mình là chị em chúng nó! Lộc biết qua mặt vợ khó qua mặt hai con, nên Lộc bắt đầu ngán…hai cô con gái của mình.

Lộc sống nề nếp trong gia đình được vài tháng, rồi chuyện đâu cũng vào lại đó. Hình như cuộc sống bình lặng trong gia đình, không cầm được lâu chân Lộc ở nhà. Như luồng gió xóay u Lan héo úa trở lại, nỗi đau trùm xuống, hết khóc đêm lại khóc ngày, làm Nam Giao đắm chìm trong suy tư. Nước mắt mẹ ở đâu nhiều quá vậy ! chực sẵn có dịp là trào ra. Ba nàng đi đâu ? tình nhân kêu réo, ba mới đi hòai như vậy ! Tình nhân ba là ai ? có phải là người đàn bà và đứa bé trai kia không ? Tại sao mình và chị Nam Qui rình gần cả tuần nay, chỉ thấy người đàn bà, đi sớm về tối một mình ? Người hàng xóm cũng cho biết, từ mấy tháng nay không còn thấy Lộc, đến nhà người đàn bà kia nữa. Lạ nhỉ ? Ba đi đâu ? Không lẽ lại có tình nhân mới? Nam Giao bóp trán nghĩ hòai không ra. Chuyện tình cảm của người lớn, cứ lôi hai chị em nàng vào trong cuộc hòai mệt óc quá ! Chị em nàng thương mẹ, nhất định bắt tại trận để cảnh cáo ba ở nhà cho mẹ vui, không ngờ Lộc không ngán mà còn làm già thêm. Hai chị em Nam Giao không dám cho mẹ hay ba nàng có nhân tình. Mẹ yêu ba thế kia, biết ba có tình nhân, dám tự tử lắm chớ không phải chuyện giỡn chơi…

+++0+++

Một hôm Lan nhận được bao thư dày cộm. Lan hồi hộp linh tính báo cho nàng biết sẽ có chuyện không vui trong bao thư. Đúng y như vậy, trong bao thư cả một xấp hình của Lộc hiện ra. Lộc đang bồng đứa bé trai, nằm ngồi đủ kiểu. Có hình Lộc ôm người đàn bà, người đàn bà ngã đầu trên vai Lộc cười như vui sướng lắm ! Trong lá thư ngắn viết gởi Lan, đại khái cho nàng biết số nhà, địa chỉ người đàn bà đã sống chung với Lộc trên mười năm nay, và đã có đứa con chung với nhau. Lan run lên tòan thân cảm thấy ớn lạnh khắp nơi. Cơn ghen khích động các mạch máu, khiến nàng muốn xỉu. Lan đau nhói tim ôm ngực nằm vật xuống cùng với những tiếng nấc lên. Một lúc thật khá lâu. Nước mắt đã khô, mọi cảm giác lắng xuống. Lan nhìn đăm đăm vào những tấm hình, tâm trạng Lan lúc đó miên man, không biết buồn giận hay ghen, chỉ biết nàng ngồi im lặng rất lâu. Im lặng để nhớ lại những năm tháng, nồng nàn tình nghĩa vợ chồng đã qua, hay nhớ lại những năm tháng, người chồng lợi dụng tình yêu mình để hưởng thụ niềm vui với người đàn bà khác. Tự dưng Lan bình tĩnh lạ thường. Lan cầm tấm hình Lộc ngắm nghía. Hai bố con giống nhau đấy chứ ! Thằng nhỏ này nàng đã từng đi mua sắm áo quần cho nó đây mà…cứ mỗi lần Lộc nhờ nàng mua hộ chàng những món quà cho trẻ con. Lộc nói tặng cho đứa con trai nhỏ của ông chef ở trong hãng. Lộc nói sẽ hòan lại tiền cho Lan, nhưng chẳng bao giờ Lộc trả lại tiền cho nàng, có khi Lộc còn vay mượn thêm tiền nàng nữa.

Mình bị ông chồng xỏ mũi mà không biết. Mê chồng đến mờ cả mắt, điếc cả tai nên không thấy không hay. Yêu chồng đến như mình mà chẳng được ưu tiên gì ráo trọi, bù lại sự bất công ngược đãi mình. Hèn gì mà Lộc cứ chê con gái hoài, nhất định nói con trai là nhất thôi. Con gái cho ra nết na con gái, con gái gì như…con trai. Lộc chê con như vậy, mà mình còn hùa theo để bênh Lộc. Bênh cái khỉ mốc gì vậy không biết ! Mình ngu hết chỗ nói, đúng là người bất thường, hết thuốc chữa...

Lan nghĩ đến hai con, tủi thân khóc sướt mướt. Lan nhớ lại những lần Nam Giao nói xa nói gần, cố ý nhắc nhở việc Lộc có tình nhân, để Lan đừng quá tin mà đưa tiền cho Lộc, nhưng Lan không muốn nghe, ngược lại còn rầy la con là đằng khác. Cả đời mẹ vì ba mẹ không tiếc, nhằm nhò gì chuyện bạc tiền hả con ! Nam Giao biết mẹ nói vậy là để bào chữa, chấp nhận ba rỉ vào tai những lời tẩm mật ong, để mẹ xì tiền ra cho ba. Hai con nói gì nàng mét hết cho Lộc nghe, để cha con lúc nào cũng phòng thủ nhau. Lan than : mình già rồi mà còn ngu. Chồng đi ôm ấp người khác đến có con, thế mà không hay. Lan nhớ lại lời con gái, tự xấu hổ với mình. Lan nghĩ sẽ không nói lại cho hai con biết về lá thư hôm nay. Mắc cỡ lắm ! Con nó cười cho…

++0++

Lộc đi luôn một lèo hơn tuần nay không về nhà. Lan nhìn mấy tấm hình của Lộc máu ghen dồn lên mặt hừng hực. Lan trông cho trời mau tối, đến nhà đôi gian phu, bắt tại trận cho chúng nó một phen lộn ruột chơi. Nhưng mà, cần gì ban đêm, đến ngay bây giờ. Nghĩ rồi Lan phóng ra xe. Chạy được một khoảng khá lâu, đến ngã tư bị đèn đỏ. Lan ngừng xe, thì bỗng thấy xe Lộc đậu bên lề. Ủa ! sao xe Lộc ở đây ? Lan cho xe đậu một khỏang cách xa xe Lộc, rồi ngồi chờ Lộc trở ra. Lan chờ ba mươi phút rồi mà không thấy Lộc ra. Quái ! Lộc đi đâu đến khu phố này ? Ngôi nhà con tình nhân nó ở đường Raspail lận mà…Lan kiên nhẫn ngồi chờ. Một tiếng đồng hồ sau, Lộc từ trong khu chung cư số 10 xô cửa bước ra. Lan ngước nhìn cao ốc cao lêu nghêu, không biết Lộc ở phòng nào, tầng nào vừa mới chui ra.

Xe Lộc chạy đi. Lan định rượt theo, nhưng de tới, de lui cho xe lọt ra, thì mất dấu xe Lộc. Lan chỉ biết kêu trời và lái xe chạy đi hướng khác tìm đường respail.

Khi tìm được địa chỉ đúng như trong lá thư, thì Lan mệt lả vừa khát vừa đói, vừa giận chồng, giận mình. Làm gì cho mệt tấm thân thế này ! Không lẽ ngồi đây chờ Lộc nữa hay sao ? về nhà nghĩ mệt cái đã. Nghĩ rồi Lan cho xe chạy về nhà. Trên đường về Lan chạy ngang qua con đường vừa rồi, nàng liếc nhìn căn nhà số 10 thì trời xui đất khiến, muốn giúp kẻ đau khổ tìm sự thật. Lan thấy Lộc đang đẩy cửa đi vào trong căn chung cư vừa rồi. Lan quên hết mệt, ngưng xe đậu vào lề rồi vào theo. Vào bên trong nàng không biết Lộc ở đâu mà tìm. Đi từng lầu này đến từng lầu kia, hy vọng sẽ gặp Lộc đứng chờ trước cửa thang máy. Tới từng lầu thứ tư nàng đang ngơ ngác, thì bỗng nghe tiếng Lộc từ bên trong căn phòng bên trái vọng ra, rồi tiếng cười của phụ nữ the thé. À đây rồi ! Lan áp tai sát vào cửa để nghe, rõ ràng là tiếng của Lộc. Bây giờ phải làm sao ? bấm chuông là chúng biết bị động ngay. Lan nhìn hàng số trên cửa, ghi vội vào sổ tay. Nàng trở ra lấy xe chạy về nhà. Hai giờ khuya Lan thay áo, xuống bếp tìm con dao bỏ vào xách tay, rồi ra xe chạy lại căn nhà số 10. Chiếc xế Mercedes của Lộc vẫn còn đậu đó. Lan đến gần xe, lấy con dao trong bóp, đâm thủng 4 bánh xe, bẻ hai kiếng chiếu hậu. Rồi chạy lên tầng thứ tư, dán tờ giấy trước cửa báo cho Lộc biết, nàng đã biết hết mọi chuyện của Lộc.

Sáng hôm sau, Lộc thấy tờ giấy dán trước cửa, vội chạy ra xe, xe nát bánh, bể kiếng. Hồn vía lên mây Lộc leo lên taxi chạy về nhà. Lộc về thấy Lan đang đứng ủi áo quần. Lan không hỏi, không nói, không nhìn. Lộc thấy Lan dửng dưng sắc mặt lạnh lùng tím ngắt, dường như có âm thanh xuyên qua không gian. Ô, đâu phải cái bóng của người đang mong chờ ngày nào, với đôi mắt uớt qua hàng mi ! Đôi mắt yêu thương đang nhìn xuống đáy vực, cuối chân tường lún phún cỏ dại, còn dích giọt mưa hoang dã. Đôi mắt kia vĩnh viễn, như không còn nuối tiếc. Sao mà quan trọng thế này ! Nhà tự nhiên buồn như có tang vậy nè ? Dấu hiệu sơ khai của sự tan nát chia xa…Lộc chịu hết nổi hét lớn :

- Chưa từng thấy ai trên đời này, mà hung dữ như mẹ con em.

Lan nói mặt không ngẫn lên:

- Nè, chỉ mình tôi thôi nhé ! không được lôi các con tôi vào.

- Tôi sẽ đi thưa mẹ con em, đã đập phá xe tôi .

Lan run rẩy :

- Tài sản chung của vợ chồng, phá hay giữ là quyền của tôi. Anh đi thưa cảnh sát đi !

- Em biết tôi ở trong căn phòng đó, sao không bấm chuông, người ta sẽ mở cửa cho em vào.

-Vào à ! anh toa rập với họ, bảo tôi vào nhà ăn cướp thì sao ?.

Lộc dậm chân khổ sở :

- Trời ơi ! trong đó là sòng bài, anh đến để chơi bài mà…

Lộc thấy Lan hơi chưng hửng, nên còn hy vọng. Lan vội lấy xấp hình trong xách vất trước mặt Lộc. Lộc cúi lượm mấy tấm hình rơi dưới đất kêu hỏang lên :

- Trời ơi ! ai chơi ác vậy nè ? lấy mặt tôi ghép vào hình ai vậy ?

Lan đốp chát :

- Vào người đã từng lừa gạt tình cảm tôi, mấy chục năm nay đó...

Đầu Lộc rủ xuống những tấm hình:

- Em ơi, em bị ai gạt rồi. Họ ghép hình người này vào người kia ở trong computer thiếu gì, họ muốn phá mình đây ? Mấy tấm hình này ở đâu mà em có ? em phải nghe anh đừng tin ai cả. Có phải chị em con Nam Giao đưa hình này phải không ?.

Lan kêu trời rồi nói :

- Anh đừng ăn nói hồ đồ. Mấy chục năm nay tôi nghe anh mà ra như vậy. Hai đứa con tôi không thèm biết chuyện tồi tệ của anh đâu ! Cấm anh không được nói đến con gái tôi đó.

Lộc đến hít vào mái tóc Lan:

- Trời ơi ! con chung mà làm như là con riêng của em không bằng !

Lan bối rối xô Lộc ra.Vừa lúc đó Nam Giao đi mua bánh để ăn sáng về, thấy ba mẹ đang cãi vã nàng đi thẳng lên lầu, Lộc gọi ngược lại :

- Nam Giao xuống ba bảo .

Nam Giao ái ngại đến cạnh mẹ, nhìn những tấm hình Lộc. Nam Giao làm thinh nhìn Lộc, rồi lén nhìn mẹ chờ đợi. Lộc sừng sộ hỏi con cho có chuyện hỏi :

- Có phải con đưa hình này cho mẹ không ?

Nam Giao nghe Lộc hỏi ngạc nhiên :

- Đâu có ba ! Hình này chụp ban ngày mà, đâu phải ban đêm…

Lộc đã hiểu ôm đầu đi vào phòng. Nam Giao gọi phôn chị đến nhà mẹ gấp, vì đang có chuyện gây cấn giữa ba mẹ .

Nam Qui nghe em gọi liền chạy sang, nhìn thấy xấp hình của Lộc cũng ngạc nhiên như em, không biết ai đã gởi những tấm hình này cho mẹ. Lan kể lại từ chuyện lá thư, cho đến chuyện Lan bắt gặp Lộc, trong khu chung cư số 10 cho hai con nghe. Hai chị em Nam Qui mới vỡ lẽ. Như vậy chính người đàn bà trong hình này, đã gởi thư cho Lan, vì Lộc có tình nhân mới đã bỏ rơi bà ta, nên bà ta tức giận gởi những tấm hình Lộc đã sống chung, và có con chung với với bà để làm bằng cớ.

+++0+++

Hơn ba tháng nay Lộc đi không về nhà. Lan nhất định nộp hồ sơ ly dị Lộc, sau khi đã bàn chuyện với hai con. Nam Qui đã có chồng nên hiểu thế là khổ đau, hạnh phúc, còn Nam Giao em gái nàng hai mươi lăm tuổi, đã có bạn trai nhưng cũng chưa muốn tiến tới, vì đang âu lo bởi những hình ảnh trăn trở u uất của mẹ, vẫn cứ hiện ra trước mắt như một tia sáng buồn. Tia sáng buồn ấy như muốn đẩy xô em nàng bay ra xa hạnh phúc gia đình, thứ hạnh phúc trong lớp sương mù, mặc dù đôi lúc cũng thật dịu ngọt êm đềm…Tình yêu như đồng lúa thơm bông gạo, chỉ đến một lần trong đời mẹ, cho đến hôm nay đã thành năm tháng cô đơn trong dĩ vãng, và tuổi trẻ như rừng xanh còn uớt sương lẻ loi của mẹ, đã dạy nàng khôn lớn và kiên nhẫn, trong bầu không khí lãnh đạm của ngày đông u tịch chợt đến.

Trước những dằn vặt tâm lý, hai ba lần mở đóng hồ sơ để ly dị, Lan không đủ can đảm cầm bút ký vào bản ly khai với Lộc. Ngày đầu tiên Lan ra văn phòng luật sư ký giấy nộp hồ sơ. Lộc hay tin vội điện thoại nói gì đó, Lan lại hủy bỏ. Mãi đến hai ba tuần sau nghe con gái nhắc, Lan chạy ra văn phòng luật sư mở hồ sơ lại. Bây giờ thì Lan đã nhận được trát tòa, nàng và Lộc trong tình trạng ly hôn, nhưng vừa mới đây, Lộc về nhà năn nỉ ỉ ôi chuyện gì, Lan động lòng dấu con, lén ra nhà băng rút tiền đưa cho Lộc .

Một hôm hai chị em rủ nhau đi chợ, bỗng thấy ba mẹ nàng ngồi ăn cơm trưa trong một nhà hàng. Ba mẹ nàng đang nói chuyện gì đó không để ý những gì xung quanh, nên chị em Nam Qui ngang qua cả hai đều không thấy. Nam Qui nhìn trong tia mắt lúc ấy của mẹ, như vòng nước long lanh trong thiên đường, có cảnh địa ngục trắc ẩn mơ hồ, hẳn là trong tâm hồn mẹ, đang trơ trọi một góc trong lũng sâu khuất lấp. Hạnh phúc của mẹ sao khó nắm bắt, có vun đắp cách mấy cũng không giữ được. Chuyện ba mẹ chưa dứt khóat, sẽ còn tối tăm, không tìm đâu ánh sáng con đường phía trước. Nhưng không thể mãi vậy mẹ ơi ! Năm mươi lăm tuổi, mà ba vẫn chưa chịu dừng chân. Không biết sau một lô nhân tình này, ba còn có thêm bước cuối nào nữa hay không ?

++0++

Hai chú chim bồ câu đang nép vào một gốc cây to bên đường, dưới gió xuân lất phất. Sắc hồng ấm của nắng, và cả một sự háo hức sắc vàng chờ đợi của mai. Tết sắp về trong lòng mỗi người, làm rõ thêm sự tương phản của những người mang nhiều tâm sự, chợt nhớ chợt quên trong một khoảnh khoắc. Nam Qui nhìn đôi vai gầy lưng mỏng của mẹ, đang ngồi nhìn những bông hoa đang rơi rắc đầy trên cây, như đang chui vào ngõ ngách của tâm hồn, rung lên sau lớp áo hoa tím than, trong dáng dấp héo mòn khát vọng. Lan quay lại nhìn chăm chăm vào mắt nhung đen của con, lấp dưới màn đen một bản năng rắn rỏi đầy nghị lực. Lan nói với giọng trầm vì nghẹn, làm Nam Qui lặng người :

- Tết này chỉ có mẹ con mình mà thôi…

Nam Qui nghe mẹ nói lặng thinh, ngước nhìn lên trời mây bay lơ lửng. Trong phòng Nam Giao im lìm, em nàng đang ngồi lặng thinh trước cửa nhìn mẹ và chị. Nam Qui nhìn vào mắt mẹ, hình như đang sắp ứa ra giọt lệ định mệnh, còn mệt nhoài đọng dưới hàng mi. Căn nhà thiếu bóng đàn ông, làm mẹ nàng cảm thấy trơ trụi quạnh hiu thêm ra. Nam Giao có đôi phần uất ức cảm giác tủi cực như mẹ. Mặc dù bao nhiêu năm hai chị em nàng đã khắng khít nơi đây, nhưng đã tách lìa quả tim của Lộc ra khỏi cuộc sống gia đình rồi. Nam Giao nghĩ về một người có máu huyết mình, cảm thấy thật gần mà cũng thật xa, có chút gì của đớn đau xa cách. Nam Qui hồi nãy đến giờ lặng thinh ngồi nhìn chị, trong cùng một ý nghĩ mình. Nam Giao đến bên mẹ nói:

- Hãy vui lên mẹ ơi, để đón mùa xuân mới sắp tới với chúng con. Yêu ba thì mẹ vẫn, nhưng mẹ không thể sống như vậy mãi. Mẹ phải có cuộc sống riêng. Không cứ trói buộc cả đời vào cái bóng, đang trơn tuột qua những kẽ tay. Sự thật không phải mơ hồ nữa. Mẹ không thể để nghiệt ngã và đớn đau có cội rễ ngự trị. Thời gian mầu nhiệm sẽ vơi đi nỗi buồn mẹ ạ! Mẹ cứ tưởng tượng đến một bãi biển hoang, chung quanh có cỏ tím trắng, đồng xanh pha sắc sương sớm trong lành. Trước vẻ đẹp thiên nhiên, có gió thổi ngọt ngào, thân cây phơi nắng, có chim sóc trên cây. Ban đêm có trăng dính trên cành, thật quyến rũ với phút lãng quên. Lúc đó gương mặt của mẹ sẽ hết còn đờ dại, đôi mắt hết bồn chồn chờ đợi kẻ ra đi trở về. Can đảm mẹ nhé ! Ba thế nào cũng là ba của chúng con, chẳng bao giờ chúng con bỏ ba. Còn bây giờ mẹ phải có một cuộc sống tinh thần ổn định. Mẹ không còn trẻ để chịu đựng thêm nữa!

Lan nhìn con kiêu hãnh:Ž

- Mẹ đã có hai con bên cạnh là mẹ hạnh phúc lắm rồi !

Nghe em nói Nam Giao lại sợ cái cảm giác của mẹ, trong đời mẹ như không có tuổi xuân, làm nàng lạnh buốt sống lưng. Lan nghe con nói, nét mặt như dại như ngây, vội nhìn xuống đôi bàn tay khô xác, đã tích tụ một quá khứ xa xôi tươi mát của mình, đang nứt nẻ ngoằn ngoèo thấy rõ. Ảo giác như còn đang xen vào những giấc mơ đã héo tàn. Bàn tay thon đẹp bây giờ đã biến dạng vì công việc, theo thời gian làm nó xấu đi. Ừ, con nói đúng! Đến lúc cũng phải dọn cho mình cuộc sống bình an cho tinh thần. Mình cũng đã già rồi ! Nam Giao trông thấy mẹ, tần ngần nhìn xuống đôi bàn tay. Trong khoảnh khoắc ấy, mẹ nàng như nhìn về quá khứ xa xăm, đang bị xóa nhòa, bắt đầu từ đây sẽ được chôn trong tro tàn, nhưng nàng có chút kiêu hãnh trong tình yêu tuyệt đối của mẹ. Mẹ cần ba có mặt trong nhà, cũng đủ thấy niềm vui như ngọn lửa ấm gia đình. Biết chồng lạnh nhạt, nói dối viện cớ đi làm xa để gặp tình nhân mà mẹ vẫn tha thứ. Mẹ đã nhắm mắt làm ngơ, những bất công ngược đãi với mình. Tình yêu của mẹ đánh đổi một sự bất hạnh, mà vẫn mãi tồn sinh ở đời…( Ở đời nhiều khi là như vậy). Nam Giao nhìn vào mắt mẹ, có những ánh sáng êm đềm thầm nghĩ : Mẹ có nét thanh tú, lời nói ngọt ngào, đôi mắt hiền thế kia, lẽ ra…

Nàng cảm nhận một tình yêu, sự đồng cảm cùng xót xa với mẹ đang vặn thắt con tim. Hai chị em đến ngã vào đôi tay mẹ, đôi tay chẳng còn đâu là da thịt, nhưng có cái gì đó đang tỏa lan ra thấm nhòe cảm giác. Nam Giao như muốn chuyền nguồn sinh lực tuổi trẻ, theo dòng điện lan truyền qua lớp da mỏng khô cằn cho mẹ, để được ấm ấp đầy vào má mình, như đã từng ấp ủ vuốt ve lên mái đầu, một nhịp sống biết bao êm ái thanh bình, trong những năm tháng qua.

Bỗng có tiếng bấm chuông rồi tiếng chìa khóa mở cửa lạch cạch. Lộc xuất hiện tòan thân cứng đờ, trong một cảm giác như chờ đợi, khắc khỏai, ăn năn tận cùng, trong mắt từ sâu thẳm cơn đau. Hai bàn tay Lộc xoa xoa vào nhau khẳng định, muốn phân bua một điều gì đó nằm trong cái phiêu lưu con người. Lộc tắt nghẹn trong câu nói : có lẽ nào không thể tha thứ cho anh! Mắt Lộc không dám nhìn vợ con, vội quay ngay đi vì sợ vợ con nhận ra mình đang sắp khóc. Chỉ có vợ, chỉ có vợ con mới giúp Lộc tìm ra lối thóat, mỗi khi chàng vấp ngã. Tất cả vẫn còn đang phía trước, dang rộng đôi cánh tay chờ đón. Tất cả bây giờ là ở đây, hình như không hề có những chuyện hắc ám hôm qua, không hề có những cơn mê sảng ngông cuồng, vui đùa điên khùng ngưng đọng trên môi…Dòng điện từ đôi mắt của Lộc trộn giữa sự ăn năn khuẩn khỏan, ngớ ngẩn, chập vào luồng điện trong làn môi nhạt màu của Lan, đọng một nụ cười bao dung ngơ ngác…Nam Giao thấy mẹ đang run rẩy sợ hãi, bởi cảm giác mất mát của cái được trong cùng một lúc. Nam Giao đẩy nhẹ mẹ đến bên cha để thấy người trở nên bé bỏng yều ớt đang cần sự chở che.

Hai chị em Nam Giao sung sướng, bắt gặp mái tóc mẹ bồng bềnh trong vòng tay cha, dẫu có chút gì ngượng ngập. Bỗng dưng hai chị em cảm thấy, ba mẹ nàng bây giờ mới thật sự gắn chặt vào nhau vĩnh viễn, chứ không phải là những giây phút mỏng manh, ngắn ngủi. Hạnh phúc đâu chỉ một con đường mà phải trải qua rất nhiều thử thách. Hai chị em lặng lẽ nhìn vào những giây phút hiếm hoi hạnh phúc, trong thiêng liêng trìu mến về tình yêu khắc khoải, về lòng vị tha về bí ẩn con người…

Hai chị em buớc ra bên ngoài, gió vi vu êm ả trong làn không khí trong trẻo, rực rỡ trên hai gương mặt đầm đìa nước mắt. Hạnh phúc đang lấy lại sự thăng hoa của con người, theo một âm điệu xôn xao tình yêu mà không là điều gì khác, trong niềm cảm thông hạnh phúc…

Bích Xuân,Paris
 
E –mail : bichxuanparis@yahoo.com
Web : http://bichxuanparis.free.fr