Gọi Hồn Xuân,
Giữa Mùa Đông
Xứ Người



1. Em về theo lượng đắt trời
Vơi niềm hoài cổ, nhẹ đời chia xa
Cho anh gởi nỗi nhớ nhà
Biết đâu thêm chút mặn mà men Xuân!
Còn riêng dâu bể trầm luân
Anh mang theo gót phong trần tha phương
Nơi nào oan khúc còn vương
Thắp giùm anh mt nén hương, tạ đời!
Nơi nào ân nghĩa chưa vơi
Vái giùm anh mt lần thôi, tạ người!
Rồi em, rạng rở môi cười
Rồi Xuân, mai cũng vàng tươi sắc màu.

Một mai, rằng lại mai sau
Bao nhiêu chuyển hóa cơ cầu trả vay!

2. Này em, khi trở lại đây
Mang cho anh những tháng ngày bỏ quên
Tình quê theo ngọn triều lên
Chơi vơi cuối bãi, lênh đênh giữa dòng
Hồn quê vương vất đầu sông
Vớt cho anh chút mặn nồng yêu thương
Hứng cho anh giọt sương vương
Anh soi vào cõi vô thường thế nhân
Để còn nhớ những ân cần
Để còn mong mt đôi lần về thăm!
Hay là lỡ cuc trăm năm
Lỏng vòng tay đợi, xa tầm mắt trông?

Thế thôi, hun hút hư không
Gọi hồn Xuân, giữa mùa đông xứ người!

Tùy Anh



Đừng Gọi Tôi Về,
Mùa Xuân


Đừng gọi tôi về giữa núi đồi
Cây rừng đã thấm nỗi buồn tôi
Ngày xưa tôi ngủ vùi trong đó
Với tiếng thông reo ngọt lịm đời.

Đừng gọi tôi về phố núi cao
Tôi thường gian díu với chiêm bao
Chập chờn trong bóng mơ hồi tưởng
Em, phải là em tự thuở nào?

Đừng gọi tôi về trên bến xưa
Bến sông tiễn biệt, đêm sao thưa
Lời nguyền tôi gởi trên triền sóng
Nay cũng xa vời buổi tiễn đưa!

Đừng gọi tôi về trên biển đêm
Thùy dương vi vút chỉ buồn thêm
Dấu xưa nay đã phai tàn hết
Kể của người thương, suối tóc mềm.

Đừng gọi tôi về chốn đế đô
Đèn đêm vàng vọt mt trời thơ
Bàn tay đã trắng đời vong lữ
Hồn cũng xanh xao mng hải hồ.

Đừng gọi tôi về lúa chín vàng
Nửa vui no ấm, nửa buồn mang
Phải chăng hạnh phúc là bào ảnh
Là khói sương trong cõi địa đàng!

Đừng gọi tôi về, xuân hỡi xuân
Lòng tôi mơ ước đã bao lần
Vẫn không lường được trong may rủi
Có uống cùng xuân rượu tẩy trần?

Tùy Anh