Chút Tình Xuân
 
đã mười năm chưa về thăm được
hương sắc xuân chừng đã nhạt rồi
chén rượu giang hồ đau tấc lưỡi
nỗi niềm tâm sự lạnh bờ môi
 
“trong mơ vẫn thấy hoa đào nở
vẫn bóng em xưa thắm nụ cười
nhưng chốn quê mình sao lặng lẽ
bạn bè đâu chẳng thấy vui chơi
xuân không tiếng pháo giao thừa nổ
người chúc mừng nhau cũng tiếc lời
mưa bão hàng năm thêm đói rách
ngày xuân lặng lẽ dấu niềm vui
thị thành quan chức khoe giàu có
thôn xóm dân nghèo khốn khổ thôi"
 
vẫn muốn về thăm nhưng hẹn mãi
tha hương gánh nặng nỗi đau đời
chút quà chia xẻ thăm bằng hữu
cầu chúc bình an đến mọi nơi
xuân đến thêm buồn trông cố xứ
lòng đau gửi lại một phương trời.
 
mạc phương đình
(trong tập LỜI RU ĐỜI)
 
 
 
 
 
Hình Bóng Quê Nhà
 
đầu vẫn gối lên tháng ngày mỏi mệt
chân bước đi, đường mấy nẻo vô cùng…
 
mãi trong tim hình ảnh những dòng sông
những cụm núi nghiêng qua chiều nhạt nắng
tiếng chuông nhẹ khua trong miền tĩnh lặng
đàn chim về nhịp cánh vẽ trên cao
giải mây trôi lờ lững đến phương nào
chút ráng đỏ trải dài trên mặt nước
cánh đồng lúa sẫm màu xanh phía trước
mấy con đò lặng lẽ mái chèo xuôi
bên kia sông theo dấu vẽ chân trời
làng xóm cũ mờ mờ sương đã xuống
những dáng người in trên màu xanh ruộng
bóng hoàng hôn từ mặt đất tràn lên
gió đâu về thoang thoảng chút hương đêm
hương của lúa, mùi cỏ cây thôn dả…
 
đã mười năm sao nơi này vẫn lạ
không nhìn đâu có dấu vết quê hương
vẫn nao nao trằn trọc những đêm trường
thao thức nhớ những mặn nồng cay đắng
 
trong tiềm thức mịt mù và thầm lặng
bóng quê nghèo vẫn mãi mãi in sâu.
 
mạc phương đình
(trong tập LỜI RU ĐỜI)