EM MỘT ĐỜI RONG RUỔI
 
một lần bỏ quê nhà đi mãi
có mẹ buồn mắt mẹ long lanh
chốn quê mình thương nhớ xót xa
loài hoa cỏ như em nhỏ dại
 
nắng vàng sân phượng đỏ trường xưa
sách vở quên lạc giọng xa khơi
em nhớ thương những ngày tháng cũ
em thầm buồn sợ những phôi pha
 
em sẽ nhớ những ngày xưa cũ
bởi mai sau em còn trở lại
bên kia bờ biển lớn chờ nhau
nở nụ cười cùng với nhân gian
 
xin yêu nhau hạnh phúc thật thà
xin độ lượng em đời rong ruổi
hồn thi sĩ thương đời hạnh phúc
cỏ lá tình đời hết mong manh
 
Hoài Bảo Anh Thư